Nếu một người bị ủ đông 2000 năm tỉnh giấc, họ có còn nói chuyện được không?
Vấn đề
Trên Reddit, tôi có đọc được một câu hỏi khá thú vị mà cũng khá thú lạ. Câu hỏi của chủ topic này như sau: Nếu mày không nói chuyện trong thời gian dài thì giọng nói sẽ ra sao ấy nhỉ?
Chuyện là chủ topic này đang viết truyện viễn tưởng, trong cuốn truyện ấy tác giả (chủ topic) viết về một cô gái bị rã đông sau 2000 năm, rõ ràng là trong khoảng thời gian bị ủ đông ấy, cô không nói một lời nào. Vậy tác giả tự hỏi, liệu sau khi rã đông, giọng nói của cô gái có biến mất hoàn toàn hay không, hay là chỉ khàn giọng thôi?
Dù là câu hỏi từ truyện viễn tưởng của một tác giả sắp nổi, nhưng với tinh thần nghĩ về “What Would Happen If”, thì nó cũng đáng để cộng đồng mạng tham gia trả lời.
Một số người nghiêm túc, tư duy theo hướng khoa học cho rằng, việc rã đông không phải là vấn đề, vấn đề đến từ việc ủ đông. Như các bạn cũng đã biết ngoài bỏng do nhiệt độ cao, cơ thể con người còn bị bỏng lạnh. Khi gặp lạnh cơ thế con người sẽ phản ứng lại, lúc này để giúp bảo tồn sự sống, cơ thế sẽ tăng nhiệt độ, tăng nhịp tim và vì thế quá trình ủ đông sẽ sinh ra tinh thể băng trong cơ quan con người, điều này sẽ khiến cơ thể hoại tử và hư hại. Cho nên trước khi rã đông thành công thì cơ thể đó còn “nguyên vẹn” không đã.
Từ ý kiến đấy nhiều người cho rằng khoa học hiện đã có kỹ thuật làm được điều này, không phải là ủ đông nữa mà là thủy tinh hóa con người. Cơ thể sẽ được làm lạnh một cách cực kỳ nhanh và đột ngột (để không sinh ra tinh thể băng), lúc này cơ quan con người giống như thủy tinh - tất cả trạng thái của tế bào đang như thế nào sẽ tạm dừng, đứng chỗ nào cứng chỗ đó =)))
Lý thuyết là vậy nhưng thực tế là kỹ thuật này còn khá mới (hiện tại theo mình biết thì nó mới áp dụng trong lĩnh vực sinh sản), bảo quản cả cơ thể con người như này về thực tế khá khó khăn và tốn kém, nó cũng một dạng chống lại quy luật vũ trụ mà.
Vậy cứ cho là đã giải quyết được vấn đề ủ và rã đông, nếu nhân vật kia thức giấc, thì giọng nói có còn bình thường không?
Thực ra câu trả lời đã có, nếu ủ và rã tốt thì nguyên trạng nó như thế nào sẽ như vậy thôi.
Thật ra câu hỏi này dẫn đến hai vấn đề mà tôi cho là sâu sắc hơn:
Một, về bản chất giọng nói được tạo từ dây thanh quản, mà thanh quản cũng là một loại cơ bắp, vậy nếu không vận động nó thì nó có bị teo không?
Hai, thay đổi góc nhìn, chúng ta có một vấn đề tương tự: nếu một người không nói chuyện suốt 20 năm (câm có lựa chọn) thì giọng nói và cách nói chuyện sẽ như thế nào? Có còn nói được không?
Trả lời vấn đề đầu tiên, tôi cho rằng dây thanh quản sẽ có teo vì hai yếu tố:
- Teo dần theo độ tuổi nghĩa là nó teo vì cơ thể lão hóa.
- Teo vì ít vận động (mọi loại cơ trên cơ thể đều như vậy).
Còn teo đến mức không nói được thì tôi cho rằng không đúng vì cơ bắp được chi phối bởi hệ thần kinh và cần được cung cấp năng lượng để hoạt động, cho nên người ta thường tập luyện nâng tạ cốt để to cơ và ăn uống để cung cấp năng lượng cho mớ cơ đó (cơ to cần cung cấp năng lượng nhiều). Nếu cơ không được cung cấp đủ năng lượng cần thiết thì nó sẽ tự ăn chính mình dẫn đến xèo xèo theo thời gian, đến một lúc mặc định thì không thể teo được nữa, vì nếu hết năng lượng thì con người cũng đã … rồi. Vậy nên dây thanh quản teo đến mức hoàn toàn không nói được nữa là điều không có, do đó không nói được nữa là không xảy ra.
Về vấn đề thứ hai, tôi thấy nó khó nói hơn rất nhiều, vì về bản chất khả năng nói chuyện của một người đến từ nhiều yếu tố, mà các yếu tố có thể kể ra đó là khả năng tư duy, vốn từ, nói trong suy nghĩ, đọc và viết. Việc không nói chỉ thể hiện rằng họ ít vận động nhịp nói và cơ miệng mà thôi. Còn nếu trong quá trình đó người ta vẫn trau dồi vốn từ, độc thoại nội tâm, suy nghĩ sâu sắc và viết diễn đạt ý ra giấy thì khi cần nói trở lại, người ta vẫn nói được và có thể cách nói sẽ thay đổi (nhưng theo hướng sâu sắc hơn).
Vậy nếu không nói và đồng thời không bồi dưỡng những khía cạnh yếu tố như đã nói phía trên thì thế nào. Yeah, tôi cho rằng người đó sẽ lụm bại theo thời gian vì rút từ kinh nghiệm cá nhân, việc không giao tiếp một thời gian thì khả năng nói của con người suy giảm. Nguyên do của vấn đề này đến từ khả năng thích ứng của não bộ (Neuroplasticity). Não bộ sẽ ưu tiên mạng lưới nơ-ron cần dùng và tạm thời các nơ ron không xài sẽ ít được chú trọng hơn và nó sẽ mờ dần theo thời gian (tính dẻo và tổ chức lại mạng lưới nơ ron)!
Giống như ông bà ta có câu: Văn ôn võ luyện. Cái gì cũng cần luyện tập và trau dồi, còn không thì bị ảnh hưởng theo thời gian.
Vậy nên câu hỏi mà tôi thấy đúng nên hỏi là: không nói chuyện trong một thời gian dài, có ảnh hưởng gì đến khả năng giao tiếp hay không? sẽ hợp lý hơn.
Link cảm hứng
Thảo luận trên Reddit